Khi thì trang nghiêm cổ kính, khi thì đùa cợt bông phèng, khi thì thánh thót trầm bổng, khi thì xô bồ bừa bãi như là ném ra trong một cơn say chuếnh choáng, khinh bạc đấy, nhưng bao giờ cũng rất đỗi tài hoa. (Nguyễn Đăng Mạnh)
Đây là nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp, cái thật. Là người sinh ra để tôn thờ nghệ thuật. Là người sinh ra để tôn thờ nghệ thuật với hai chữ viết hoa. (Nguyễn Đình Thi)
Nguyễn Tuân – một cây bút vốn luôn khao khát những cảm giác, cảm xúc mới lạ, nồng nàn, say đắm. (Nguyễn Đăng Mạnh)
Nguyễn Tuân lo nhất là mất cá tính, là giống người khác. Ông ao ước khi chết đi được đem luôn theo mình “nguyên cáo” chứ không để lại một bản sao nào ở đời. (Nguyễn Đăng Mạnh)