Khi các nhà văn nói về tình yêu trong tác phẩm của mình

I. Nguyễn Bính

“Giời còn có bữa sao quên mọc 

Anh chẳng đêm nào chẳng nhớ em”.

(Đêm sao sáng)

II. Chế Lan Viên

“Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét 

Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng 

Như xuân đến chim rừng lông trở biếc 

Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương”.

(Tiếng hát con tàu)

III. Nam Cao

“Bọn trẻ con tưởng rằng, người ta có thể sống bằng tình yêu mà chẳng cần ăn. Hỡi những cô gái quê rất có thể đáng yêu nếu không đói cơm kia! Các cô đã dạy khôn Hàn. Bây giờ Hàn mới biết rằng, trước khi nghĩ đến việc đặt những cái hôn lên cái miệng hoa của người yêu, cũng nên nghĩ đến việc đổ cơm vào đấy đã” (Một câu chuyện Xuvơnia). 

IV. Huy Cận

Anh mang thầm em trong hồn anh

Như đứa trẻ thơ mãi để dành

Chiếc bánh mẹ cho từ sáng sớm

Anh chờ hạnh phúc những giờ xanh

(Anh mang thầm em). 

V. Nguyễn Đình Thi

“Ngôi sao trong đêm không bao giờ tắt

Chúng ta yêu nhau chiến đấu suốt đời

Ngọn lửa trong rừng bập bùng đỏ rực

Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người” 

(Nhớ).

VI. Xuân Quỳnh

Em trở về đúng nghĩa trái tim em

Là máu thịt, đời thường ai cũng có

Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa

Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi

(Tự hát)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *